Xuân Hương – vợ cũ của MC trong cơn bức xúc tức nước vỡ bờ đã liên tiếp tiết lộ những thông tin động trời về giới tính thật sự của MC Thanh Bạch.
Những ngày này showbiz Việt đang dậy sóng bởi những chia sẻ của nghệ sĩ Xuân Hương về cuộc hôn nhân kéo dài 13 năm với MC Thanh Bạch trên mạng xã hội. Nguyên nhân do cách đây hai tuần, MC Thanh Bạch đã chia sẻ trong một chương trình truyền hình rằng lý do dẫn đến việc ly dị với vợ cũ là “thiếu lãng mạn”. Ngay lập tức, NS Xuân Hương đã vô cùng bức xúc khẳng định những lời nói này không đúng sự thật và nhằm củng cố cho nhận định của mình, bà liên tục đăng nhiều bài viết miêu tả nỗi cực khổ và uất ức trong quá khứ.
Theo đó, NS Xuân Hương thừa nhận mối quan hệ tình cảm giữa hai vợ chồng chưa bao giờ bình đẳng, hạnh phúc mặc dù bà đã cố gắng rất nhiều. Ngược lại, NS Xuân Hương thường xuyên bị hành hạ, đối xử như người ở và không có tiếng nói trong gia đình. Mẹ chồng và em chồng cũng bắt nạt khiến cuộc sống của bà càng thêm thống khổ.
Tuy nhiên, trong những bài viết mới nhất vừa được đăng tải, NS Xuân Hương đã tiết lộ bí mật lớn nhất mà dường như đã chờ rất lâu để nói ra: MC Thanh Bạch có quan hệ mờ ám với một thợ làm tóc nam giới và lấy bà để làm bình phong che mắt thiên hạ.
NS Xuân Hương viết rằng MC Thanh Bạch từng giới thiệu một thợ làm tóc cho bà. Cảm mến trước thái độ hòa nhã và thân thiện của chàng trai trẻ, NS Xuân Hương đã đồng ý cho cậu sống tại căn nhà mới mua đang chuẩn bị xây lại. Thời gian sau, MC Thanh Bạch vắng nhà liên tục khiến bà lo lắng nhưng không mảy may nghĩ rằng chồng có mối quan hệ bên ngoài. Chỉ đến khi xảy ra một trận tranh cãi lớn tiếng, MC Thanh Bạch mới chịu thừa nhận đồng tính và đang hẹn hò với anh chàng làm tóc đó. Chưa dừng ở đó, vì chàng trai này mà Thanh Bạch sẵn sàng ly dị vợ.
Mời các bạn đọc phần 4 và 5 của loạt bài viết đang gây xôn xao thời gian này, nghệ sĩ Xuân Hương vẫn còn sẽ viết những phần tiếp theo hứa hẹn sốc không kém.
Trích lược chia sẻ của nghệ sĩ Xuân Hương trong phần 4:
Vì thiếu lãng mạn nên tình ta tan vỡ
Tôi đã nguyện với lòng sống để bụng, chết mang theo. Nhưng người ấy đã “xúi” tôi nói. Xin người trong cuộc một chút lắng lòng để nhìn lại
Chương 4. BÃO NỔI LÊN RỒI
Năm 1997 là một năm đáng nhớ trong đời tôi. Đó là năm gặt hái thành công rất lớn qua chương trình “Những Người Thích Đùa” tại nhà hát Thành Phố. Chương trình đã gây tiếng vang lớn và đã thu hút sự quan tâm của lãnh đạo thành phố cùng với nhiều nhân vật hoạt động trong nhiều lãnh vực khác nhau. Niềm vui chưa được trọn vẹn thì tiếng chuông cửa ngục đã giục lên liên hồi xô đẩy số phận của tôi về phía cái hố đen ngòm có một bầy quỷ dữ đang nhe nanh chào đón tôi.
(Đã lược)
Thật đáng khen là trên sân khấu anh không viết được kịch bản, nhưng ngoài đời thì anh và cả nhà anh đạt đến hạng thượng thừa trong lãnh vực sáng tác. Do đó mỗi ngày cuộc sống tinh thần của tôi càng đi xuống, niềm tin càng cạn kiệt, sức khoẻ bị ảnh hưởng nặng nề.
Họ biến tôi thành một người “câm điếc”, biết làm ra tiền và công việc nhà nhưng không được công nhận công lao đóng góp, chỉ được quyền nghe và làm theo những gì họ cho phép. Túm lại là phải biết thân biết phận, phải ngoan mà làm “dâu hiền”, còn họ nắm “kèo trên”. Kể nghe chơi một chuyện nhỏ để thấy quyền lực của “Cô Ba” (cô của Thanh Bạch – PV): lúc con tôi còn nhỏ, vì ẵm đi diễn ban đêm mưa gió nên cháu bệnh thường xuyên tới mức bị hen suyễn ròng rã trong mấy năm liền, không ngày nào không uống thuốc kháng sinh. Uống đến mức mỗi lần cho cháu uống thuốc tôi thấy như có muôn ngàn mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi vì ngỡ như tôi cho con tôi uống thuốc độc vậy.
Tôi tìm người giữ con. Thiên Lôi báo cáo với Cô Ba. Cô Ba liền ra tối hậu thư: “Anh á hả! Sao anh để cho bà Hương muốn làm gì làm vậy?! Mướn người tốn tiền lắm. Tiền công nè, tiền ăn nữa, rồi nước non điện đóm cộng lại gần cả triệu bạc. Công chuyện nhà nầy làm ráng chút là xong à.” Anh biết như vậy là không đúng nhưng không dám cãi lại cô Ba. Vào chiều mùng 6 tết năm 1997, khi chương trình Những Người Thích Đùa vẫn còn chưa kết thúc đợt diễn, tôi và anh đang chuẩn bị đi diễn thì anh nói chuyện điện thoại với cô em.
Anh đứng tại balcon trước nhà nói oang oang cho hàng xóm hai bên đường nghe:”Anh là một nghệ sĩ, anh nói hàng ngàn khán giả đều nghe anh. Chỉ có một người không bao giờ nghe lời anh là con vợ anh.” Từ đầu dây bên kia, cô em ra lệnh:”Anh ly dị đi! Cha mẹ thì chỉ có một, còn vợ thì anh cưới một chục con cũng được.”….. Anh nói:”Ba má mình dạy con phải nghe lời cha mẹ, dù cha mẹ có sai cũng phải nghe. Còn người ta thì dạy con cái phải cãi lại cha mẹ”. Anh nhấn mạnh hai tiếng “người ta” để ám chỉ ba má tôi. Nghe xong tôi bàng hoàng, nhưng vẫn phải đi diễn. Đứng trên sân khấu nghe khán giả cười vỡ rạp, tôi thấy lòng chua chát quá.
Tôi thầm nghĩ: “Có ai hiểu được lòng dạ rối bời của tôi không?
Hoàn cảnh trớ trêu không thua kép Tư Bền Đang trong tình trạng không biết làm cách nào để thoát ra khỏi những đợt sóng thần trong gia đình tôi thì bão lại nổi lên làm tôi bàng hoàng.
Số là khi làm chương trình Những Người Thích Đùa anh ra vẻ quan tâm đến tôi, anh nói rằng:”Trong chương trình em đóng rất nhiều nhân vật. Anh có quen một cậu làm nghề tóc. Anh sẽ nhờ cậu tới làm tóc cho em”. Tôi đồng ý. Tất nhiên là tiền bạc sòng phẳng. Hàng đêm gặp nhau, nói chuyện qua lại cậu ấy kể rằng cậu từ dưới quê lên, có một hoàn cảnh rất bi thương. Tiếp xúc một thời gian thấy cậu cũng dễ thương. Tôi đồng ý cho cậu ấy sống trong căn nhà tôi mới mua đang chờ xây lại.
Sau một tháng diễn xong chương trình, một hôm tôi nhớ lại là hình như liên tục trong chừng cả tuần lễ, khoảng 5 giờ sáng thức dậy là không bóng dáng anh đâu cho đến tối mịt mới về. Cơm để dành anh không về ăn. Hỏi thì anh nói anh tập thể dục ở CLB Lan Anh. Sau đó anh thường hay kể tôi nghe anh gặp người nầy người nọ mà tôi quen biết trong CLB.
Mà kể cũng hay thiệt nghe! Tôi được rất nhiều người khen là thông minh thuộc hạng có cỡ. Vậy mà tôi không nhớ ra là chỉ cần tập thể dục mỗi ngày chừng một tiếng đồng hồ là đã đủ mệt hộc cơm rồi. Hơn nữa xưa nay anh đâu có bao giờ cục cựa chân tay tập thể dục đâu. Vậy mà cái máu ngu của tôi ở đâu dồn xuống não làm tôi tin sái cổ là anh có thể đi tập thể dục liên tục suốt từ 5 giờ sáng tới tối mịt. Về tới nhà anh bước chân đá chân xiêu còn hơn mấy ông đệ tử lưu linh nhậu như cái hũ chìm nữa. Tôi bảo anh nếu có đi tập thể dục thì trưa nên về nhà ăn cơm. Đừng đi suốt ngày sợ người khác nghĩ rằng gia đình có chuyện mâu thuẫn (mà họ nghi cũng đúng thôi!). Lúc đó đã quá nửa đêm. Mặt đằng đằng sát khí, không nói một lời, anh mở cửa lấy xe phóng như điên bỏ mặc tôi trong sợ hãi lo âu: lớp sợ cướp, lớp sợ anh không giữ được bình tĩnh xảy ra tai nạn.
Đó là một trong nhiều cách độc chiêu khác nhau anh thường xuyên dùng để khủng bố cái mớ thần kinh của tôi vốn đã nhão nhoét và càng ngày càng rụng dần theo những chiêu trò của anh nghĩ ra.
Nhiều năm sau tôi mới biết rằng lần đó anh đã chạy về nhà má tôi cách SG 15 km để dựng đầu bà dậy, vừa khóc thảm thiết vừa mắng vốn: “Con có con vợ mà con làm cái gì cũng dòm ngó, cấm con không được làm cái nầy cái kia. Riết rồi con đi tập thể dục cũng không cho. Bla bla bla”. Rồi anh ở lại ngủ luôn cốt để cho tôi suốt đêm sống trong sợ hãi. Đương nhiên là anh cũng trình báo về chuyện nầy với mức độ trầm trọng hơn, bi thương hơn.
Anh “đi tập thể dục” kéo dài hơn một tháng mà tôi vẫn không nghi ngờ vì tính tôi không đa nghi lại có niềm tin sắt đá vào anh. Tôi lại không ưa cái trò lục bóp, truy xét điện thoại của anh. Một hôm cô huấn luyện viên thể dục hàng ngày của tôi báo rằng mới chiều hôm trước cô thấy anh chở cậu thợ làm tóc. Hai người rất tình tứ nhìn như vợ chồng vậy.
Tôi hỏi anh. Nhưng rất mong rằng sự thật không phải như vậy. Thật bất ngờ anh hét lên thật lớn:”Ừ đó! Tôi lấy em để làm bức bình phong. Bây giờ tôi phải sống cho tôi. Nếu em chấp nhận thì sống tay ba. Nếu không thì ly dị! Ly dị!” Tôi chưa học nhảy dù bao giờ, nhưng sau câu trả lời của anh tôi thấy mình rơi tự do từ trên chín tầng mây xuống mười tầng địa ngục.
Tôi khóc như vỡ trận. Khóc như mưa lũ và không biết mình đang mơ hay tỉnh. Trong lúc tôi ngã quỵ bên cái đống đổ nát của tất cả ước mơ về một mái gia đình, tôi nhớ lại từng sự việc xảy ra và hiểu ra rằng anh đã sáng tác ra một kịch bản quá hoàn hảo để đánh lừa tôi cho người đó bước vô nhà tôi để anh mặc tình xây tổ uyên ương vì anh biết tính tôi hay thương người.
Trong lúc tôi quằn quại bên nỗi đau. Anh lạnh lùng bỏ mặc tôi. Với một vẻ mặt đắc thắng, anh sửa soạn, sấy từng sợi tóc dựng đứng lên, xịt keo tử tế, thay bộ đồ vest, xịt dầu thơm, cầm theo cái máy quay phim, bước ngang qua mặt tôi, xuống cầu thang mà mùi dầu thơm quyện thành luồng bát ngát theo anh ra tận cửa. Anh chạy qua tổ uyên ương diễn màn “múa kiếm” tiếp tục động phòng hoa chúc lần thứ một trăm lẻ một để mặc tôi khóc ngất mà tưởng như đất sụp dưới chân mình. Nghe nói tối đó anh làm MC tại nhà hát Bến Thành.
Trên sân khấu “chồng” giới thiệu, dưới khán phòng “thằng vợ” cầm máy quay phim. “Chồng” vô cánh gà thì “thằng vợ” đứng kế bên lau mồ hôi, âu yếm quạt cho “chồng” trước mặt bao nhiêu người chẳng cần sợ bố thằng tây nào.
Sau nầy có lần anh dạy dỗ tôi về bổn phận làm vợ- anh bảo rằng:”Đàn ông thì ưa ngọt ngào và được vợ chăm sóc. Em có biết lau mồ hôi cho anh được như “nó” không? Em có biết quạt cho anh được như “nó” không? Em có dịu dàng với anh được như “nó” không? Tôi thấy mình không trọn đạo làm vợ.
Tôi thật quá có lỗi với anh. Xin lỗi người xưa nhé! Đây mới đúng là cặp đôi hoàn hảo không cần du lịch, không cần cùng nhau ngắm hoàng hôn…. thì “hộc môn” tình yêu cũng chảy ào ào.
Còn tôi với anh là ông trời se duyên nhầm địa chỉ, có nhìn vào mắt nhau, có cùng nhau ngắm trăng thì cũng chẳng tiết ra được giọt “hộc môn” nào.
Trích lược chia sẻ của nghệ sĩ Xuân Hương trong phần 5:
Chuyện gì muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm. Đã làm thì phải biết đúng sai. Phải biết nhận ra điều ác để còn dừng lại.
Cuộc đời tôi là những chuỗi ngày không bằng phẳng. Hết động đất rồi đến núi lửa, hết lũ quét rồi đến cuồng phong lốc xoáy. Không một chút bình yên. Mãi rồi thấy quen. Hễ vừa yên một “ì-ven” này thì tôi lại chờ xem chuyện gì sẽ đến. Thế nhưng những ngày sau khi anh tuyên bố “bản tuyên ngôn độc lập” mới là những ngày khủng khiếp nhất trong đời tôi. Tất cả tan hoang như một ngôi nhà bỗng chốc đổ sập xuống vỡ tan thành những mảnh vụn.
Tôi nằm như một xác chết. Còn anh thì rất yêu đời. Ăn diện bảnh bao. Nước hoa thơm nức. Mỗi ngày anh ra đi khi gà chưa gáy sáng, anh trở về chân cẳng đã xụi lơ. Thời gian hiếm hoi ở nhà thì mở nhạc tình lim dim đôi mắt vô hồn đắm chìm trong hạnh phúc. Anh bắt đầu sáng tác nhạc với những lời yêu đương tha thiết ước mơ về một cuộc tình chỉ có đôi uyên ương ở một cõi “xa nhân gian” không ai lấp ló rình mò nơi chốn bồng lai trong tưởng tượng. Anh cứ ra rả nhét mấy cái lời thống thiết đó vô tai tôi như ở chốn không người, hay nói chính xác hơn là anh hát một cách hiên ngang coi tôi như khúc gỗ hay đã hoá đá rồi hoặc là cái xác không hồn. Bài hát này tôi đã đề cập đến ở cuối phần a của chương 3.
Tôi vẫn ráng cựa quậy lo cho con. Tôi như một kẻ mộng du. Vẫn đưa đón con đi học, vẫn nấu ăn cho con, nhưng tôi như một kẻ vô hồn.
Tội nghiệp cho anh, khi anh đang hạnh phúc ngát trời xanh thì vào một tối nọ sau cái ngày anh công bố bản tuyên ngôn độc lập thì “thằng vợ” của anh bị người ta tìm tới nhà hành hung. Thương tích thì chỉ trầy xước nhẹ thôi, nhưng bị công an Phường mời. Vì là nhà tôi nên tôi phải tới trụ sở công an. “Thằng vợ” nhờ người gọi “chồng” tới. Anh tới nhưng thấy công an nên mắc cỡ không dám bước vô. Hai “vợ chồng” nhìn nhau rưng rưng lệ, đôi mắt đắm đuối nhìn nhau liếc nhau như thầm trách ông trời sao khéo bất công với họ. Trời cha mẹ ơi! Tôi đã từng coi phim tình cảm yêu đương lãng mạn, nhưng đến khi thấy “cặp đôi hoàn cảnh” này yêu thật ngoài đời mới thấy diễn viên đoạt giải Oscar cũng phải xách dép chạy mất dạng vì thua xa cái đoạn đưa tình bằng đôi mắt. Ta nói bốn con mắt nó ướt rượt. Nó đắm đuối thiệt làng xóm ơi. Nhìn vô đôi mắt thấy cả một trời nhớ nhung mặc dù mới xa nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ. Nó có cả cái sự ngầm trách móc hờn dỗi “sao chồng yêu nỡ bỏ em trong lúc đêm khuya để bây giờ em ra nông nỗi này?!” Ôi trời, ta nói y hệt Ngưu Lang Chức Nữ, y chang phim Love Story, y đoạn phim Titanic. Chắc là lúc đó “hooc môn” tiết ra dữ lắm đa!
Sau “ì-ven” này buộc lòng tôi không cho cái ổ uyên ương đó hoạt động nữa. “Thằng vợ” phải dọn đi chỗ khác. Chồng thì khóc thảm thiết cho một tình yêu sớm nở thì tối đã bị phá khi vừa mới cấn thai.
Sáng sớm hôm sau thức dậy tôi không thấy anh đâu. Bóng chim tăm cá chỉ để lại một mẩu giấy ghi mấy dòng “anh đi mấy bữa anh về”. Thôi rồi Lượm ơi! Tìm anh tìm ở nơi đâu?! Thuyền tình họ đã đi về có nhau.
Cũng định không gọi điện thoại tìm anh. Nhưng không hiểu sao cái tay tôi táy máy. Rồi bấm số. Anh đã khoá máy. Anh đi luôn mấy ngày không thấy tăm hơi. Thật sự tôi cũng lo. Tôi bấm bụng gọi điện thoại về nhà ba má anh. Tổng tham mưu cô Ba bảo rằng anh vừa qua nhà “bên vợ”. Cô cũng tốt bụng nên cho tôi số điện thoại bên đó. Hoá ra họ đã kết nghĩa sui gia với nhau mà tôi không biết.
Đồ đạc của “thằng vợ” vẫn chưa dọn đi, trong lúc họ về ra mắt gia đình kết hợp hưởng tuần trăng mật, tôi lấy ống khoá khác khoá cửa nhà lại phòng hờ có những bất trắc xảy ra.
Sau đó vài hôm, khi đi công việc về bỗng dưng tôi thấy xuất hiện trong nhà bếp nơi tôi đang ở một vài nồi niêu chén đũa lạ. Đang không hiểu việc gì xảy ra thì tôi được báo tin rằng anh và má anh đang ở nhà má tôi (cách nhà tôi 15 km). Tôi vội chạy xuống nhà má tôi. Giông bão lại nổi lên. Số là má anh và chị tôi đang nói về anh. Chị tôi lo lắng chuyện anh quan hệ với anh thợ cắt tóc sẽ bị tai tiếng. Đang nói chuyện bình thường, thấy anh chạy xe vô nhà bà bỗng ngã ra giãy giụa thở từng cơn bênh vực giới tính cho con trai, không ai được động đến con bà vì con bà là con cưng. Bà bảo: “Thằng Tú (con trai Thanh Bạch) con ai? Bà nói không vì thiếu kiến thức về khoa học mà bà nhấn mạnh ngữ nghĩa để cho gia đình tôi hiểu qua một nghĩa khác. Ôi trời! Nghe má anh nói vậy tôi bỗng nghi ngờ cả chính tôi. Má tôi, chị tôi và tôi hoảng hồn lo bóp tay bóp chân cho bà. Anh lao vô la lớn lên: “Má tôi bệnh rồi! Bệnh thiệt rồi chớ hổng phải làm bộ. Kêu xe cấp cứu mau. Má tôi có mệnh hệ nào tôi kiện mấy người!”. Ôi trời! Chưa thấy chàng rể nào kêu má vợ, chị vợ là “mấy người”. Cũng may là bà tự xỉu tự tỉnh trong vòng một nốt nhạc khi chưa kịp gọi xe cứu thương.
Vài hôm sau tôi được anh đưa cho coi một lá thư rất dài của cô em anh; đề cập đến nhiều vấn đề, trong đó có bảo anh hãy nhanh chóng ly hôn.
Bao nhiêu chuyện dồn dập. Đầu óc tôi trong giai đoạn đó đặc quánh lại. Nhưng sau khi vận dụng mấy sợi thần kinh còn sót lại để phân tích, tổng hợp và nhận định tình hình thì tôi hiểu rằng theo lệnh của má anh đem mấy thứ nồi niêu lên định ở trong căn nhà “uyên ương” để chuẩn bị ly hôn. Anh sẽ qua ở đó với má anh để là chăm sóc chu đáo hơn tôi. Nhưng vì cái cửa đã bị tôi khoá nên chìa khoá cũ không mở được. Hai người đem đồ bỏ bên nhà tôi và anh đang ở rồi đưa bà xuống nhà má tôi ở để tránh mặt tôi.
Nghĩ vậy mắt tôi bừng sáng lên như bóng đèn cao áp vì nể phục mình sao vẫn còn thông minh quá. Lúc đó tôi như đã chết lâm sàng, thần kinh chỉ còn vài sợi mà vẫn còn có máu tình báo điệp viên.
(Còn tiếp)