Ba mẹ tôi là nông dân chính gốc, ông bà tôi cũng thế, dù có tiếp cận với tư tưởng tiến bộ đến dường nào họ cũng không thể chấp nhận được sự thật con trai mình là gay, sẽ ép cưới vợ.
Tôi không biết sẽ đối diện với ba mẹ, tình yêu, hôn nhân của mình trong tương lai như thế nào, bị ép cưới vợ ra sao. Tôi đã biết mình không thể yêu phụ nữ từ những năm học phổ thông khi cảm nhận được những rung động đầu đời đến với mình là từ một người con trai cùng trường. Tôi cũng phần nào hình dung và hiểu được thế nào là đồng tính và những dị nghị từ xã hội. Thời sinh viên, tôi ẩn mình và đã cố gắng xây dựng tình cảm với một người bạn gái để trốn chạy sự thật mình là gay, tất cả chỉ dừng lại ở một tình cảm trong sáng mà không thể nào tiến xa hơn. Đơn giản vì tôi không thể. Mẹ tôi và mẹ em đã gặp gỡ, có lúc tính đến chuyện hôn nhân sau khi chúng tôi ổn định công việc.
Vào năm cuối, tôi và một người bạn nam cùng lớp có tình cảm. Chúng tôi quan tâm nhau trên mức bình thường và tình cảm thật sự không thể che giấu. Đó là tình cảm chân thành đầu tiên tôi dành cho một người mình thương yêu thật sự. Người bạn gái cũng dần nhận ra, bạn ấy rất buồn và đau lòng vì tình cảm ba năm dành cho tôi đổ vỡ. Ngày cô ấy nói lời chia tay cũng là ngày người bạn nam rời bỏ tôi sang Mỹ học tập và định cư. Đó là khoảng thời gian thật sự tồi tệ trong đời tôi. Tôi mất sạch tình cảm gắn bó với người bạn gái. Tôi không hề có ý làm đau lòng người bạn gái ấy. Vì lúc đó, tôi cứ nghĩ mình sẽ vượt qua được và quay về để yêu một cô gái. Bao năm qua, tôi vẫn thấy mình có lỗi vì phụ lòng người bạn gái ấy. May mắn thay, chúng tôi chưa hề đi quá xa để ảnh hưởng đến tương lai cô ấy. Giờ cô ấy đã có một gia đình nhỏ để yêu thương. Tôi vui mừng và nhẹ nhõm vì điều đó.
Khoảng thời gian từ đấy đến bây giờ tôi không bao giờ dám đánh đố bản thân mình một lần nữa. Tôi sống thật với chính mình, biết mình chỉ có thể yêu người cùng giới. Nhưng hai mối tình kế tiếp của tôi với hai người đàn ông cũng đổ vỡ vì chưa thể thấu hiểu nhau. Tôi trải qua nhiều đau khổ nhưng thấy mình trưởng thành trong tình yêu. Năm nay tôi 29 tuổi, không già cũng không còn trẻ. Ba mẹ bắt đầu ép cưới vợ, hối thúc chuyện cưới xin. Ngày trước tôi nghĩ mình sẽ vượt qua được những lời ép buộc của ba mẹ, những dị nghị của họ hàng, nhưng càng ngày áp lực càng đè nặng. Tôi không muốn làm ba mẹ buồn lòng nhưng không thể hủy hoại đời mình và hủy hoại cuộc đời một người phụ nữ – người vợ tương lai, người mà suốt đời này, mãi mãi tôi chẳng thể yêu em.
Suốt 15 năm qua, kể từ khi thoát ly gia đình, tôi đã nỗ lực không ngừng, phấn đấu trong học tập, công việc để không làm ba mẹ buồn lòng. Tôi tốt nghiệp thủ khoa một trường đại học, ban ngày làm việc cho công ty nước ngoài, ban đêm xin làm giảng viên thỉnh giảng của một trường đại học. Tôi cũng mở một công ty nho nhỏ để theo đuổi việc kinh doanh của riêng mình. Tôi làm việc quần quật và phấn đấu hết sức mình có thể. Tôi đã mua được căn nhà trả góp để lo cho ba mẹ sau này. Tôi nghĩ nếu không cho ba mẹ được nàng dâu thì cũng cho ba mẹ niềm tự hào và hạnh phúc, có điều ba mẹ chỉ hạnh phúc khi thấy tôi hạnh phúc. Mà hạnh phúc của tôi trong mắt ba mẹ phải có một cuộc hôn nhân mỹ mãn với một người đàn bà chứ không phải đàn ông.
Đôi khi tôi định nhắm mắt cưới một người theo ý mẹ. Tôi nghĩ mình đủ sức chịu đựng suốt cả cuộc đời này để vui lòng em với ba mẹ. Tôi có thể diễn vở kịch này suốt đời, hy sinh hạnh phúc của bản thân chỉ để trả nợ cuộc đời này, trả nợ cho ba mẹ, cho vợ và đàn con tương lai. Nhưng nếu tôi cưới, đó là lừa dối, tội ác bởi tình cảm dành cho vợ tôi sẽ hoàn toàn là một điều ép buộc, trái tự nhiên. Dù tôi luôn để cô ấy được yêu thương, chiều chuộng, tất cả cũng chỉ là sự dối trá và tàn nhẫn với em.
Vài năm tới đây, tôi không biết sẽ đối diện với ba mẹ, với tình yêu, hôn nhân của mình trong tương lai như thế nào? Có lúc tôi đã nghĩ đến việc nói sự thật sự việc cho ba mẹ, tôi không sợ họ đánh chết, từ mặt tôi, chỉ sợ làm họ tan nát cõi lòng và thất vọng về mọi thứ hoàn hảo họ nghĩ về tôi nay đã tan thành mây khói. Tôi rất sợ làm đau lòng ba mẹ mình. Ba mẹ tôi là nông dân chính gốc, ông bà tôi cũng thế, dù có tiếp cận với tư tưởng tiến bộ đến dường nào họ cũng không thể chấp nhận được sự thật con trai mình là gay, sẽ ép cưới vợ. Suốt một thời gian dài tôi đã tự hỏi mình, hạnh phúc là gì đây? Là hạnh phúc của người thân, của mình hay chỉ đơn giản là không mang lại điều bất hạnh cho thêm một ai nữa? Tôi đau khổ và tuyệt vọng vô cùng vì những đấu tranh, mâu thuẫn mà không có lời giải cho riêng mình.